Chuyện kể rằng, đã từ rất lâu rồi, ở một vùng đất phương Đông nơi có những người lương thiện được hưởng những ân huệ của trời phật thần linh giúp đỡ nên cuộc sống an yên hạnh phúc. Để tỏ lòng thành kính, cảm tạ ân trên người dân trong vùng đã cùng nhau dựng lên một ngôi đền thờ Thần. Khi ngôi đền xây xong, họ mời một thợ điêu khắc đức cao vọng trọng, đức hạnh cao chế tác một pho tượng Phật để tỏ lòng thành kính.
Sau bao ngày tìm kiếm, cuối cùng người dân đã tìm được 1 tảng đá với chất liệu quý hiếm cùng màu sắc đẹp đến phi thường. Tuy nhiên, khi người thợ bắt tay vào điêu khắc thì tảng đá quý đó đã tỏ ra rất đau đớn, kêu la thảm thiết trước những mũi dao đẽo gọt khiến người thợ điêu khắc không thể tập trung vào công việc. Không còn cách nào, người thợ điêu khắc đành bỏ dở và tìm một tảng đá có chất liệu bình thường để thay thế.
Khác với tảng đá quý kia, tảng đá bình thường mặc dù chịu hàng trăm ngàn vết đẽo gọt nhưng không hề oán than hay kêu gào. Có những nỗi đau tưởng chừng như không thể nhẫn nhịn nhưng tảng đá chất liệu bình thường kia vẫn hướng tới thần linh, cầu thần linh ban cho sức mạnh để vượt qua. Nhờ đó mà thợ điêu khắc có thể tĩnh tâm mà tạo ra một tuyệt tác để dâng lên chư thần.
Trải qua hàng ngàn nỗi đau cuối cùng pho tượng PHẬT cũng đã được hoàn thành. Khác hẳn với diện mạo trước đây, giờ đây, tảng đá tầm thường đã là một pho tượng uy nghiêm cao quý, được đặt tại vị trí trung tâm Phật đường, mọi người khắp nơi đều đổ về đó quỳ lạy dưới chân
Về phía tảng đá quý kia sau khi không chịu được những đau đớn kia thì đã được kê ở đường đi, hàng ngày phải chịu mưa nắng, quanh năm bị người ta dẫm đạp lên người. Những đau đớn phải chịu còn hơn cả khi bị đục đẽo.
Quá bức xúc, Tảng đá quý bèn oán trách tảng đá tầm thường kia: “Tư chất của anh kém xa tôi, vậy mà được hưởng trọn vẹn sự tôn trọng sùng bái của người đời, còn tôi thì phải nằm đây để người ta giẫm đạp, chịu đựng gió sương mưa nắng, anh dựa vào đâu mà hơn tôi như vậy chứ?”
Tảng đá tầm thường kia nay đã là pho tượng Phật cao quý chỉ cười đáp: “Ai bảo anh ban đầu không chịu khó chịu khổ, mới chạm khắc có vài nhát đã kêu trời kêu đất lên!”.
Lúc đó tảng đá quý kia đành im lặng.
Ngẫm lại cuộc đời cũng như vậy.
Khi ta chịu được sự hành hạ, chịu được sự cô đơn, gánh được trách nhiệm, vác được sứ mệnh thì cuộc đời ta sẽ có giá trị.
Đừng chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài huy hoàng mà đố kỵ. Vì để có được điều này thì họ đã phải trả giá hơn bạn gấp nhiều lần.
Những gì hôm nay ta phải trả càng nhiều thì sau này sẽ thu được kết quả hạnh phúc và viên mãn bấy nhiêu.